Khí đen có vô số oan hồn này gào thét lao qua phía trên đỉnh đầu của tôi, lập tức bị vết nứt cắn nuốt. Cơ thể của Tà Thuật Sư A Nam co lại ở bên trong chiếc áo choàng, vẻ mặt càng thêm thâm trầm, cười tà nói:

- Nhóc con, cậu cũng chỉ chút bản lĩnh và chiêu số như vậy thôi sao? Xem ra nhà họ Hàn quả nhiên đã xuống dốc rồi.

Hắn vừa nói dứt lời, trong tay đột nhiên hiện ra một hồ lô đen. Bên trong xuất hiện khí đen cuồn cuộn. Hắn lật tay, quả cầu đen này lại chậm rãi ngưng tụ, cười gằn nói:

- Sâu dưới lòng đất này có hồn phách lấy không hết, tôi thật ra muốn xem thử với chút đạo hạnh của cậu có thể kiên trì được bao lâu.

Hắn vừa nói dứt lời, quả cầu đen này lại bay lên, xoay quanh ở trên đỉnh đầu của hắn. Chỉ quyết của A Nam biến hóa, chú ngữ trong miệng lại hồi sinh, quả cầu đen lập tức ngưng tụ thành hình.

Tôi xem thường cười, phất tay vẽ ra Phá Tự Quyết và nhảy lên đứng giữa không trung, lạnh lùng nói:

- Cho dù đạo hạnh của Hàn Thanh Thiên tôi không cao, cho dù bản lĩnh không lớn, cho dù chiêu số không nhiều, nhưng muốn giết anh thì chỉ dựa vào một chiêu này đã đủ rồi. Thiên hạ vạn đạo quy tông, mặc cho anh có trăm nghìn biến hóa cũng trốn không thoát được cấm chú nhìn như đơn giản này của nhà họ Hàn này.

- Không sai, người anh em Hàn này nói rất hay. Mặc cho anh có trăm nghìn biến hóa, tôi chỉ cần một phép là phá được. Chỉ cần với một thanh đao trong tay Hướng Vũ tôi cũng đủ để lấy đầu của anh.

Người trẻ tuổi kia bước chậm tới, trường đao đặt ngang trước ngực, đứng ở bên cạnh của tôi, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn A Nam, bỗng nhiên nói với tôi mà không quay đầu lại:

- Nếu cậu sớm nói cậu là người của nhà họ Hàn, hợp tác với cậu cũng không sao.

Tôi không hiểu sao lại tự nhiên kích động. Hóa ra những người này đều biết tới danh tiếng của nhà họ Hàn, cấm kỵ sư năm đó danh chấn thiên hạ, chắc là tiếng đồn không sai. Chỉ những năm gần đây trên thân chịu nổi khổ bị nguyền rủa mới dần dần vắng vẻ, mới dần dần biến mất trong giang hồ.

Tôi nhìn anh ta và gật đầu, nói:

- Truyền nhân của Thần Bộ môn tất nhiên cũng có thể là nhân sĩ chính nghĩa, hôm nay chúng ta hợp sức với nhau, giết chết kẻ cuồng vọng này, để trừ hại cho nhân gian.

Tôi vừa nói dứt lời, Mặc Tiểu Bạch cũng nhảy qua, lớn tiếng nói:

- Còn có tôi, còn có tôi nữa, cho dù tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng...

Cậu ta nhìn A Nam nhe răng nhếch miệng, sau đó cười nói:

- Anh tốt nhất đừng để cho tôi cắn được anh...

Vẻ mặt Tà Thuật Sư A Nam thâm trầm, quan sát chúng tôi, khóe miệng khẽ giật giật, nói:

- Chỉ dựa vào ba người các cậu thôi sao? Một cấm kỵ sư mới ra đời, một thằng nhóc Thần Bộ môn miệng còn hôi sữa, một đời sau của gia tộc Thiên Sư, cho dù các cậu có tu luyện từ trong bụng mẹ, có thể có mấy năm đạo hạnh chứ? Muốn đấu với tôi, hừ, tự tìm đường chết.

Hắn nói ra lời này làm tôi lập tức ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Mặc Tiểu Bạch.

Gia tộc Thiên Sư? Hóa ra thằng nhóc này cũng có địa vị đấy. Nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta ngây ngô, nhìn thế nào cũng không ra cậu ta lại có quan hệ gì đó với Thiên Sư.

Nhưng Mặc Tiểu Bạch lại ngây người, gãi đầu, mê hoặc lẩm bẩm:

- Gia tộc Thiên Sư? Sao tôi không có nghe cha tôi nhắc qua nhỉ...

A Nam cười lạnh nói:

- Không ngờ Huyền giới quả nhiên xuống dốc đến mức này. Mỗi kẻ đời sau đều là loại này. Nếu nói như vậy... tất cả đều chết đi!

Hai tay hắn đột nhiên liên tục vung vẩy, quả cầu đen này lại đột nhiên phân tán ra, chỉ trong giây lát, trên không trung đều là từng quả cầu đen nhỏ. Trong đó có khí đen lượn lờ, rất rõ ràng, trong mỗi quả cầu đen đều có nhốt một oan hồn. Vô số quả cầu đen bay nhanh về phía chúng tôi.

Tôi âm thầm kinh hãi. Người này rõ ràng học thông minh, phân tán quả cầu đen ra để khiến cho chúng tôi khó có thể ứng phó.

Nhưng Phá Tự Quyết của tôi đã chuẩn bị xong từ lâu, phất tay sau đó đánh ra, nghênh đón về phía một đám quả cầu đen này. Tôi biết cho dù những quả cầu đen này nhìn như sắc bén, nhưng trong vực sâu phía sau có lực lượng thần kỳ cắn nuốt hồn phách, cho nên chỉ cần đánh bại quả cầu đen, những hồn phách này không có lớp chắn bảo vệ, sẽ lập tức xong đời.

Nhưng trong lúc ánh sáng đỏ của Phá Tự Quyết phun ra nuốt vào, đang bay đi, hai tay của Tà Thuật Sư A Nam liên tục vung vẩy và cao giọng kêu lên. Những quả cầu đen lại đột nhiên phân tán ra, biến hóa thành trận hình, không ngờ ở dưới sự chỉ huy của hắn lại tách ra hai bên, né qua một đòn sấm sét của Phá Tự Quyết.

Không ngờ hắn còn có chiêu này. Tôi quyết định thật nhanh, tiện tay lấy bùa từ bên thắt lưng ra, vẫn là dùng Phá Tự Quyết, nhắm thẳng vào quả cầu đen gần người nhất để ném qua, chỉ nghe ầm một tiếng, vừa vặn đánh trúng. Quả cầu đen này lập tức bị nghiền nát, hồn phách tản ra, căn bản không cần tôi ra tay đã vèo một cái bị vết nứt hút đi.

Xem ra sát thương trên diện tích lớn là không thể, tôi dứt khoát nắm một xấp Phá Tự Quyết, quát to một tiếng và xông vào trong những quả cầu đen này, hết trái lại phải liên tục đánh nổ.

Cùng lúc đó, Hướng Vũ của Thần Bộ môn cũng vọt tới, trường đao vung lên, gọn gàng sạch sẽ chém về phía những quả cầu đen kia. Chỉ thấy đao pháp của anh ta sắc bén, ra tay nhanh như gió, mỗi đao gần như đều sẽ trúng đích, chém nát quả cầu đen và cả hồn phách bên trong, những hồn phách còn sót lại tản ra vẫn bị vết nứt hút đi.

Mặc Tiểu Bạch hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, vẻ mặt cũng đầy hưng phấn, kêu oa oa kỳ quái mấy tiếng rồi chạy nhanh tới, tốc độ cũng nhanh đến kỳ lạ. Chỉ thấy cậu ta vươn hai tay ra cào loạn xung quanh. Những quả cầu đen có thể cảm thấy cậu ta vô hại nên đều vọt tới, lại bị cậu ta chộp từng cái vào trong tay, sau đó nóng lòng nhét vào trong miệng, cậu ta lại ăn giống như ăn bánh bao, từng miếng từng miếng, tốc độ nuốt như ăn táo, chỉ một lát đã ăn hơn mười quả cầu đen, hiệu suất không ngờ còn cao hơn chúng tôi. Hơn nữa những hồn phách bị cậu ta nuốt vào thậm chí còn tiết kiệm cả quá trình bị vết nứt hút đi, trực tiếp dùng vào trong miếu dạ dày của cậu ta.

Ba người chúng ta liên thủ xung phong liều chết, ngang dọc qua lại ở trong những quả cầu đen, bùa bay loạn, ánh đao ngang dọc, tóm lấy liền ăn, đúng là giống như hổ vào giữa bầy dê, giống như chém dưa thái rau, chỉ trong chốc lát đã có mấy chục quả cầu đen bị chúng tôi tiêu diệt.

Nhưng Tà Thuật Sư A Nam đứng ở phía xa, trong miệng không ngừng đọc chú ngữ, thủ quyết không dừng, vẫn có khí đen cuồn cuộn không ngừng từ trong hồ lô lớn màu đen này tuôn ra, tiếp tục ngưng tụ thành quả cầu đen, liều mạng xông qua đánh.

Bùa Phá Tự Quyết trong tay tôi đã ném ra gần hết một nửa, tôi không khỏi có chút nóng nảy. Tục ngữ nói bắt giặc phải bắt vua trước, thu thập Tà Thuật Sư mới là căn bản, bằng không chỉ có thể bị mệt mỏi. Hơn nữa tôi đã nhận ra, hồ lô đen trong tay hắn chính là vật của Yếm Thắng Sư lần trước, chuyên môn chứa hồn phách, hắn còn từng nói, hồn phách dưới vực sâu này lấy không hết, nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ bị hắn làm cho mệt chết.

Vừa nghĩ tới điều này, tôi cũng không quan tâm tới những quả cầu đen nữa mà phát động Huyết Ngọc Ban Chỉ, liên tiếp vẽ ra ba đạo Phá Tự Quyết, liên hoàn đánh ra, từng đạo chồng vào nhau, lập tức quét sạch tất cả những quả cầu trước mặt, cái thì bị tiêu diệt, cái thì bỏ chạy. Tôi nhân cơ hội xông tới, Tà Thuật Sư A Nam thấy tình hình không tốt, chú ngữ trong miệng đột nhiên gấp gáp, lập tức lại có vô số quả cầu đen ngăn cản lối đi. Tôi liên tục phát động Phá Tự Quyết, một đường đột phá phòng ngự của quả cầu đen, xông mạnh về phía Tà Thuật Sư.

Chỉ cần giết hắn thì tất cả đều kết thúc!

Hướng Vũ rõ ràng cũng suy nghĩ giống tôi, thấy tôi xông mạnh tới, cũng hét lớn một tiếng, trường đao đột nhiên tăng nhanh tốc độ chặt chém, múa nhanh như bánh xe, những quả cầu đen chạm đến trường đao đều bị nghiền nát, không ngờ lại có tác dụng giống như cối xay thịt.

Mặc Tiểu Bạch lại không quan tâm nhiều như vậy, cậu ta chỉ ở sau lưng chúng ta, thấy được quả cầu đen lạc đàn thì giơ tay đi bắt, những quả cầu đen lại hoàn toàn không gây tổn thương gì được cho cậu ta, trái lại thấy hắn liền trốn, trong giây lát cậu ta tả xung hữu đột, ngược lại cũng xông ra được một lối đi.

Vẻ mặt Tà Thuật Sư càng thêm thâm trầm, rõ ràng đã ý thức được tình hình không ổn. Bỗng nhiên hắn rú lên một tiếng quái dị, giống như tiếng mèo kêu vậy, miêu nô ở bên cạnh đang liều mạng đấu cùng thợ săn Thường vừa nghe được tiếng kêu này thì đột nhiên phát điên, tàn bạo húc vào trên người thợ săn Thường làm anh ta lảo đảo ngã xuống đất.

Sau đó Miêu nô xoay người nhào tới, không ngờ còn ngăn cản ở trước người Tà Thuật Sư, Tà Thuật Sư kêu lên kỳ quái, khoa chân múa tay giống như phát điên, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi ở trên người miêu nô, hai tay giơ lên cao và hô to một tiếng chú ngữ kỳ lạ. Cơ thể miêu nô đột nhiên có biến hóa khác thường, lập tức gào khóc kỳ quái, hai lỗ tai dài ra, răng nanh lộ ra ngoài, móng sắc cũng dài ra thêm mấy phân, phát ra ánh sáng sắc bén như tuyết, phía sau cũng đột nhiên mọc ra cái đuôi dài, cúi người trên mặt đất và kêu meo thật to, có vẻ dữ tợn hung ác điên cuồng, nhìn qua làm gì giống một con mèo nhỏ nữa, đây quả thật chính là một con hổ dữ tợn lập tức muốn nhào tới cắn người.

Trong lòng tôi lập tức trầm xuống. Miêu nô Khả Khả đã hoàn toàn bị hắn khống chế, vậy phải làm thế nào cho phải đây? Bởi vì từ vài câu nói chuyện đơn giản trước đó, thêm biểu hiện của cô ấy ở trường học cũng biết cô ta vẫn là một người còn sống, chỉ là thể xác bị khống chế, không có cách nào là chính mình, nhưng lý trí không phải hoàn toàn biến mất. Nếu như xem cô ta thành ác quỷ để chém giết, tôi thật sự vẫn rất khó xuống tay.

Thợ săn Thường bị cô ta đánh ngã, không ngừng lăn ra xa, không ngờ lại lăn đến sát vách núi và kêu lên một tiếng, lòng bàn tay đột nhiên bám lấy tảng đá lớn bên vách núi, suýt nữa thì lăn xuống dưới, một cánh tay treo ở đó vẫn cố sức bò lên trên, trong miệng còn hô to:

- Người tự tiện xông vào mộ cổ, giết không tha...

Cơ thể miêu nô đã biến hóa khác thường, làm căng rách chiếc áo màu đen bó sát, trên dưới cơ thể lộ ra từng khoảng da trắng như tuyết, càng nổi bật trong những ngọc thạch đỏ như máu xung quanh, có vẻ quyến rũ đến cực điểm, nhưng cũng vô cùng quỷ dị, Tà Thuật Sư cười lạnh, nói:

- Đáng tiếc thời gian quá ngắn, bằng không pháp thuật của tôi tu luyện thành công, lúc này các người sớm đã chết ở đây rồi. Nhưng mèo nô này đã tiêu hao của tôi mấy năm tâm huyết, cũng đủ để đối phó các người rồi. Hừ, nếu không phải sư đệ của ta bị người này gây thương tích, không tích góp đủ bốn mươi chín hồn phách của con mèo già, hôm nay các người căn bản đừng mơ tiến vào trong ngôi mộ cổ này.

Trong lòng tôi lại chấn động. Sư đệ, hồn phách mèo già. Hắn nói lời này là có ý gì?

Nhưng không đợi tôi suy nghĩ nhiều, hắn đã chỉ tay về phía chúng tôi, lạnh lùng nói với miêu nô:

- Nhóc ngoan, nghe lời của tôi, giết chết tất cả những người này đi!

Miêu nô gào to một tiếng liền muốn phóng người nhào tới, nhưng cơ thể nàng vừa lao lên, sau lưng tôi đột nhiên có ánh sáng trắng tăng mạnh. Tay Nam Cung Phi Yến nâng một đốm sáng trắng, lao lên không trung và chỉ vào miêu nô lớn tiếng quát:

- Cửu Vĩ nương nương ở đây, yêu ma trong thiên hạ, bất kể lớn hay nhỏ, kẻ nào gặp cũng phải nằm xuống quỳ bái. Cô chỉ là một con mèo yêu cũng dám cả gan làm càn sao!

Tôi lập tức kinh ngạc, nhưng miêu nô thấy đốm sáng trắng thì vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, không ngờ đã co người lại....

 

0.08557 sec| 2435.781 kb